#FurryLove: Bảng màu động vật của Picasso
“Pablo thích được vây quanh bởi chim muông và động vật. Nhìn chung, chúng không phải nhận lấy sự ngờ vực mà anh dành cho loài người” - Họa sĩ người Pháp Françoise Gilot nói về người tình của cô, danh họa Pablo Picasso.
Có thể nói mối tình duy nhất kéo dài cả đời của Picasso là mối tình với nghệ thuật. Nhưng không vì vậy mà những lương duyên khác kém phần đặc biệt. Tình yêu dành cho động vật của Picasso đã bắt đầu từ khi ông còn bé, lớn lên với người cha làm nghề chăn nuôi chim bồ câu. Sau này, chàng sinh viên nghệ thuật Picasso cũng sử dụng loài chim này trong những bức tranh đầu tiên của mình, bên cạnh hàng loạt các loài động vật khác. Những con thú đồng hành cùng ông trong xưởng vẽ, những trường đấu bò ông ghé thăm từ thời thơ ấu, những sinh vật đại dương loanh quanh ngoài cửa sổ xưởng vẽ… thế giới động vật mang đến nguồn cảm hứng ở mọi chiều không gian. Bầy thú cưng của Picasso – chú dê Esmeralda, chim cú UBU, và chú chó dachshund mang tên Lump – cũng không ít lần trở thành chủ đề cho rất nhiều bức tranh cũng như tác phẩm điêu khắc trong phong cách trừu tượng, cách điệu thường thấy của họa sĩ. Mọi chi tiết đều giản lược hóa, chỉ tận dụng vài đường nét để nêu bật nét đặc trưng của loài vật. Hơn nữa, động vật trong tranh Picasso không bao giờ đứng riêng lẻ mà luôn gắn liền với một tầng ý nghĩa cao hơn. Đối với ông, hình tượng động vật đại diện cho nhiều khía cạnh của văn hóa và xã hội.
Bò tót
Picasso bắt đầu vẽ bò tót từ năm 1930, khi đang du lịch vòng quanh Tây Ban Nha. Ông chưa từng giải thích chính xác ý nghĩa của hình ảnh này, nhưng giới nghệ thuật đã tích lũy được nhiều cách diễn giải qua nhiều năm. Bò tót khi mang dáng hình Minotaur (nửa người nửa bò) có thể đại diện cho sức mạnh và khí phách nam nhi, cũng là một công cụ để họa sĩ nói về tình hình chính trị và xã hội lúc bấy giờ. Minotaur còn có thể đại diện cho chính Pablo.
Bồ câu
Cha của Picasso là một người chăn nuôi chim bồ câu, nên có lẽ không có gì ngạc nhiên khi loài chim này có sức ảnh hưởng đến ông ngay cả khi đã trưởng thành. Bồ câu, hay “Paloma” trong tiếng Tây Ban Nha, không chỉ là tên họa sĩ đặt cho con gái thứ hai, mà còn trở thành biểu tượng hòa bình trên toàn cầu. Bức tranh “Dove of Peace” (1949) do Picasso thực hiện đã được lựa chọn làm biểu tượng cho Hội nghị Hòa bình Quốc tế đầu tiên, trong khi “Peace Dove” (1961) mô tả một chú chim bồ câu ngậm một cành ô liu trở thành phiên bản nổi tiếng nhất cho mô típ này. Đường nét tối giản cùng cách tiếp cận trừu tượng nhấn mạnh tính đương đại và cấp bách của hòa bình.
Lump
Những chú chó xuất hiện trong tác phẩm của Picasso cũng là những người bạn đồng hành suốt cuộc đời ông. Họa sĩ nuôi nhiều giống chó như terrier, poodle, boxer, chó chăn cừu Pyrénées, chó chăn cừu Đức, chó săn Afghan… Trong đó, nổi tiếng nhất là chú chó dachshund Lump.
Mùa Hè năm 1957, Picasso nhốt mình trong tầng ba của biệt thự La Californie, tư gia của ông tại thành phố Cannes thuộc phía Nam nước Pháp. Tại đây, trong suốt 4 tháng, danh họa sáng tác 58 bức tranh, trong đó có 44 tác phẩm lấy cảm hứng trực tiếp từ kiệt tác “Las Meninas” của Diego Velazquez. Bức đầu tiên ông vẽ là bức lớn nhất, chi tiết nhất trong chuỗi tranh, và tuy rất trung thành với nguyên tác – mọi nhân vật trong bức tranh gốc đều có mặt tại những vị trí tương đương – bức tranh của Picasso trông khác biệt rõ rệt nhờ phong cách Lập thể đặc trưng, gam màu trắng-đen-xám, và nổi bật đến mức hài hước là bốn cái chân ngắn cũn và đôi tai tam giác chổng ngược của Lump, thay cho chú chó ngao Anh Hoàng gia trong nguyên tác.
Lump sống với Picasso suốt 6 năm trước khi trở về với chủ cũ là nhiếp ảnh gia David Douglas Duncan. Và khi Picasso mất vào ngày 8/4/1973, Lump đã đợi sẵn ở thế giới bên kia trước đó 10 ngày.